Nowhere Land

Saturday, January 01, 2005

Hey you!

Ngày đầu tiên của năm mới. Tôi đang hơi ốm, đã uống vài viên Decolgen từ đêm hôm qua (tôi vốn dị ứng với các thuốc có Paracetamol). Chắc tại hôm qua đi ra ngoài đường cũng hơi lạnh. Buổi trưa hôm qua tôi có làm một ly Martini pha với nước hoa quả (dạo này tửu lượng có vẻ xuống nên không uống được rượu nguyên chất). Tối qua bọn tôi có đến nhà một đôi vợ chồng sống ở bên này ăn tối và hát Karaoke nhưng về trước 12h. Tôi cũng không nhớ lúc 12h đêm, tôi đang làm gì, có lẽ cũng giống như bây giờ, ngồi trước cái laptop.

Bây giờ thì đang nghe Pink Floyd, album The Division Bell. Thực ra năm mới mà nghe thứ âm nhạc của những người cô đơn như thế cũng không hợp lắm. Nhưng tôi lại thấy thoải mái khi ngồi cuốn chăn lên người, lắng nghe những giai điệu như xuất phát từ một nơi sâu thẳm nào đó trong lòng người. Những âm thanh trong vắt, vừa thánh thót vừa ngân nga. Đó là nỗi cô đơn hay sự chán chường, là khao khát muốn hoà nhập, muốn yêu đương trong khi biết rằng mình vẫn đang xây cho mình những bức tường và có thể sẽ không thực sự yêu ai cả. Trên thế gian này có lẽ cũng có không ít kẻ như gã Pink. Có phải Hitler cũng từng như vậy không nhi?

" Did you know...it was all going to go so wrong for you
And did you see it was all going to be so right for me

....
Hey you...did you ever realise what you'd become
And did you see that it wasn't only me you were running from
.......
And did you know...
I never thought that you'd lose that light in your eyes "
(Poles apart)

"Này bạn, bạn có nhận ra mình đã trở thành người như thế nào không?. Bạn có thấy rằng kẻ bạn đang trốn chạy không phải chỉ là tôi thôi. Bạn ơi, bạn có biết chăng? Tôi chưa bao giờ nghĩ là sẽ có ngày bạn đánh mất ánh sáng đó trong mắt bạn". Đó có lẽ không phải là đối thoại, mà là độc thoại- mình với mình. Là nỗi cô đơn trong vắt, ngọt ngào. Hoàng tử bé và con cáo.

Ngoài trời đang nổi gió, hình như có mưa. Cửa sổ phòng tôi thỉnh thoảng hay bị gió rít qua kẽ cửa, nghe khá là ghê rợn, nhất là nếu như nghe vào buổi đêm. Chắc khe cửa hơi bị hở mặc dù đã đóng kín.

Tuần sau chắc sẽ vào trường học bài một ít.

0 Comments:

Post a Comment

<< Home