Đôi Mắt Người Sơn Tây
Quê ngoại tôi ở Ba Vì và Sơn Tây. Hồi nhỏ gần như hè nào cũng phải về quê ngoại, không hiểu sao chỉ riêng mình rất hay bị bắt về quê trong hè. Giờ thì không nhớ gì nhiều ngoài những hình ảnh về một triền đê dài triền miên, dòng sông Hồng đỏ rực mùa nước nổi, nắng chứa chan, những chiếc xà lan chạy trên sông mỗi sáng để đi về đâu. Và những buổi chiều nắng cứ lang thang một mình trên đê và thèm về Hà Nội.
Bài thơ này của Quang Dũng đọc lên có cảm giác thật khó nói, (có lúc chỉ như muốn khóc).
Tôi thấy xứ Đoài mây trắng lắm. Em có bao giờ em nhớ thương...Đôi mắt người Sơn Tây. U uẩn chiều lưu lạc. Buồn viễn xứ khôn khuây.
Quang Dũng
Em ở thành Sơn chạy giặc về
Tôi từ chinh chiến cũng ra đi
Cách biệt bao lần quê Bất Bạt
Chiều xanh không thấy bóng Ba Vì
Vừng trán em vương trời quê hương
Mắt em dìu dịu buồn Tây Phương
Tôi thấy xứ Đoài mây trắng lắm
Em có bao giờ em nhớ thương
Từ độ thu về hoang bóng giặc
Điêu tàn thôi lại nối điêu tàn
Đất đá ong khô nhiều ngấn lệ
Em có bao giờ lệ chứa chan
Mẹ tôi em có gặp đâu không
Những xác già nua ngập cánh đồng
Tôi có thằng em còn bé dại
Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông
Đôi mắt người Sơn Tây
U uẩn chiều lưu lạc
Buồn viễn xứ khôn khuây
Cho nhẹ lòng nhớ thương
Em mơ cùng ta nhé
Bóng ngày mai quê hương
Đường hoa khô ráo lệ
Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn
Về núi Sài Sơn ngắm lúa vàng
Sông Đáy chậm nguồn quanh Phủ Quốc
Sáo diều khuya khoắt thổi đêm trăng
Bao giờ tôi gặp em lần nữa
Ngày ấy thanh bình chắc nở hoa
Đã hết sắc mầu chinh chiến cũ
Còn có bao giờ em nhớ ta...
Bài thơ này của Quang Dũng đọc lên có cảm giác thật khó nói, (có lúc chỉ như muốn khóc).
Tôi thấy xứ Đoài mây trắng lắm. Em có bao giờ em nhớ thương...Đôi mắt người Sơn Tây. U uẩn chiều lưu lạc. Buồn viễn xứ khôn khuây.
Quang Dũng
Em ở thành Sơn chạy giặc về
Tôi từ chinh chiến cũng ra đi
Cách biệt bao lần quê Bất Bạt
Chiều xanh không thấy bóng Ba Vì
Vừng trán em vương trời quê hương
Mắt em dìu dịu buồn Tây Phương
Tôi thấy xứ Đoài mây trắng lắm
Em có bao giờ em nhớ thương
Từ độ thu về hoang bóng giặc
Điêu tàn thôi lại nối điêu tàn
Đất đá ong khô nhiều ngấn lệ
Em có bao giờ lệ chứa chan
Mẹ tôi em có gặp đâu không
Những xác già nua ngập cánh đồng
Tôi có thằng em còn bé dại
Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông
Đôi mắt người Sơn Tây
U uẩn chiều lưu lạc
Buồn viễn xứ khôn khuây
Cho nhẹ lòng nhớ thương
Em mơ cùng ta nhé
Bóng ngày mai quê hương
Đường hoa khô ráo lệ
Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn
Về núi Sài Sơn ngắm lúa vàng
Sông Đáy chậm nguồn quanh Phủ Quốc
Sáo diều khuya khoắt thổi đêm trăng
Bao giờ tôi gặp em lần nữa
Ngày ấy thanh bình chắc nở hoa
Đã hết sắc mầu chinh chiến cũ
Còn có bao giờ em nhớ ta...
4 Comments:
Những ngày cuối năm, nhìn qua nhìn lại sao thấy bác nào (kể cả mình) cũng sentimental quá, cứ toàn viết về reflection, trầm trầm như thế...buồn quá!
T
By Anonymous, at 12/21/2005 9:22 AM
tôi cũng thích bài này lắm
http://www.trongcom.com/download.asp?thisFName=audio\32\music\Hoang Oanh\doi Mat Nguoi Son Tay (Hoang Oanh).asf
HC
By Anonymous, at 12/21/2005 5:28 PM
Cam on ban HC :)
By Linh, at 12/21/2005 9:55 PM
This is very interesting site... » »
By Anonymous, at 3/05/2007 7:57 PM
Post a Comment
<< Home