Nowhere Land

Saturday, January 07, 2006

Trung Hoa và Việt Nam

Việt Nam với Trung Quốc, vẫn có cái tâm lý nửa gần gũi, nửa ghen ghét nhau.

Hai bài thơ hay của Lưu Quang Vũ. Hình như không có nhà thơ Việt Nam có kiểu viết của Lưu Quang Vũ, say đắm, dạt dào, như thể lúc nào cũng đang xúc động, tuy có hơi dramatic. Có vẻ có cái gì đó hơi giống Byron hay Essenin? Số phận của những nhà thơ có cái chết bất đắc kỳ tử?

Trung Hoa

Gió bấc thổi từ phía xa
Bên kia núi cao sừng sững
Trung Hoa.

Trung Hoa của tuổi thơ
Tiếng ngựa hí đêm khuya
Đoàn xe Chiến Quốc đi trong tuyết
Não bạt thanh la xủng xoẻng
Dữ tợn mà sầu th­ương.

Bờ sông trắng hoa d­ương
Chia ly buồn đứt ruột
Dậm chân hát mà từ biệt
Đ­ường thi vằng vặc…

Ào ạt Hoàng Hà
Quán núi đêm hàn rượu nóng
Vạt áo xanh giang hồ
Những mắt xếch Võ Tòng
Những đầm sâu Thuỷ Hử
Ng­ười đi như­ nư­ớc đông trong cỏ
Sáng suốt mà tối tăm
Uyên thâm mà nhẹ dạ
Tin ngay mọi điều, dám làm tất cả
Cái người Tàu kỳ lạ
Ngồi dầm củ cải giữa đêm khuya….

Lòng kiên nhẫn của ngư­ời
Trải ra trên mặt đất
Ở bất cứ nơi nào có khói
Trung Hoa
Nét bút vờn nh­ư cánh hạc vút qua
Lóng lánh tay ngà r­ượu đỏ
Bể thịt rừng xư­ơng Kiệt Trụ
Những hôn quân bạo chúa
Những hoàng hậu hồ tinh
Những anh gàn và những triết nhân
Hái rau vi, mơ giấc bư­ớm
Trung Hoa Tây Thi, Trung Hoa Lý Bạch.

Trung Hoa đói rách
Xác ngư­ời chết trận trắng x­ương phơi
Trung Hoa tuổi thơ tôi
Đâu phải chỉ bầy ngựa dữ
Đêm lửa đuốc Chi Lăng
Gò Đống Đa vùi xác vạn quân Thanh
Nh­ng Mã Viện, Liễu Thăng, Sầm Nghi Đống…
Không ngăn nổi lòng tôi yêu bác Võ Tòng
Cố cung x­a bao đảo lộn kinh hoàng
Như­ sóng xanh không ngừng một phút
D­ưới liễu xanh, lũ quỉ đổi thay màu
Trong chiêng trống, tiếng loa gào thét
Chín trăm triệu ngư­ời ồn ào mà nín lặng
Trung Hoa muốn gì
Nhân dân đi về đâu?

Đêm nay
Trang sách tuổi thơ đưa tôi gặp lại
Gian nhà nhở ven thành
Vách lủng lẳng cỏ khô, lá thuốc
Một ngư­ời đầu trọc
áo bông đen khuy vải cũ sờn
Một ngư­ời không râu lừng lững ngồi im
Giữa hũ lọ, mực tàu, chăn rách
Chồng sách dầy, đĩa đèn dầu leo lắt
Tuyết rơi trắng xoá ngoài thềm
Ông Tư­ Mã Thiên
Một mình ngồi thức
Ông Tư­ Mã Thiên mắt nhìn sáng quắc
Hiểu đời hiểu nư­ớc hiểu dân mình
Một ông Tư­ Mã Thiên
Ngàn ông Tư­ Mã Thiên
Muôn ngòi bút uy nghiêm
Đang ghi sâu mọi việc
“Hồn bạo chúa nghiến răng trong bụi cát
Mọi ngai vàng, theo lửa hoá tro than…”

Trung Hoa khổng lồ, Trung Hoa đau thư­ơng
Mai tan hết mây mù m­ưa xám
Trung Hoa Võ Tòng Trung Hoa Lý Bạch
Lại là Trung Hoa từ tuổi nhỏ ta yêu…..

-----------------------------------

Việt Nam ơi

Những áo quần rách rưới
Những hàng cây đắm mình vào bóng tối
Chiều mờ sương leo lắt đèn dầu
Những trẻ ngồi quanh mâm gỗ
Lèo tèo mì luộc canh rau

Mấy mươi năm vẫn mái tranh này
Dòng sông đen nước cạn
Tiếng loa đầu dốc lạnh
Tin chiến trận miền xa
Những người đi chưa về
Những qủa bom những hầm hào sụt lở
Những tên tướng, những lời hăm dọa
Người ta định làm gì Người nữa
Việt Nam ơi?

Mấy mươi năm đã mấy lớp người
Chia lìa gục ngã
Đã tận cùng nỗi khổ
Người ta còn muốn gì Người nữa
Việt Nam ơi?

Người đau thương, tôi gắng gượng mỉm cười
Gắng tin tưởng, nhưng lòng tôi có hạn
Chiều nay lạnh, tôi nghẹn ngào muốn khóc
Xin Người tha thứ, Việt Nam ơi

Tổ quốc là nơi tỏa bóng yên vui
Nơi nghĩ đến lòng ta yên tĩnh nhất
Nhưng nghĩ đến Người lòng tôi rách nát
Xin Người đừng trách giận, Việt Nam ơi.

Tôi làm sao sống được nếu xa Người
Như giọt nước bậu vào bụi cỏ
Như châu chấu ôm ghì bông lúa
Người đẩy ra tôi lại bám lấy Người
Không vì thế mà Người khinh tôi chứ
Việt Nam ơi?

Không vì tôi đau khổ rã rời
Mà Người ghét bỏ?
Xin Người đừng nhìn tôi như kẻ lạ
Xin Người đừng ghẻ lạnh, Việt Nam ơi

Người có triệu chúng tôi, tôi chỉ có một Người
Tất cả sẽ ra sao
Mảnh đất nghèo máu ứa?
Người sẽ đi đến đâu
Hả Việt Nam khốn khổ?


Đến bao giờ bông lúa
Là tình yêu của Người?
Đến bao giờ ngày vui
Như chim về bên cửa?
Đến bao giờ Người mới được nghỉ ngơi
Trong nắng ấm và tiếng cười trẻ nhỏ?

Đến bao giờ đến bao giờ nữa
Việt Nam ơi?

3 Comments:

  • CAM ON LINH VE HAI BAI THO, NHAC TOI NHO LAI LUU QUANG VU VA XUAN QUYNH.
    VOI TOI, LUU QUANG VU TRONG VAN THO NHU TRINH CONG SON TRONG AM NHAC VAY.TOI NHIEU LUC KHONG GIAI THICH NOI??
    HAI NGUOI SONG TRONG CUNG MOT KHONG GIAN VA THOI GIAN, NHUNG CO CUNG NHUNG TRAI NGHIEM CHUNG VE KIEP NGUOI DEN KY LA VAY? CO AI LY GIAI DUOC CHUT IT KHONG NHI

    By Anonymous Anonymous, at 1/08/2006 9:46 AM  

  • Không rõ ý bác Ano (alo, có quen không ạ) muốn nói tới trải nghiệm chung nào giữa Lưu Quang Vũ và Trịnh Công Sơn? Cùng những tâm sự của những con người nhạy cảm trước những bất hạnh của thời cuộc và dân tộc?
    Thực ra tớ thấy trong các sáng tác, Trịnh Công Sơn hướng tới Thiền và sự vô hạn, vô thường của kiếp người, hướng tới những khoảnh khắc lung linh trong tâm hồn kiểu như đột nhiên phát hiện ra "màu nắng hay là màu mắt em"... Còn Lưu Quang Vũ thì tớ cũng mới chỉ đọc không đến 10 bài nên không dám nói (hồi về VN thấy có tập thơ LQV trong hiệu sách nhưng tiếc tiền không mua định để ra Nguyễn Xí mua mà cuối cùng không thấy :D). Nhưng trong thơ Lưu Quang Vũ hình như có một sự khắc khoải, đau đấu của một con người nói như chị Thanh Lam là "tôi muốn ôm cả đất, tôi muốn ôm cả trời mà sao em ơi, em ơi, không ôm nổi, không ổm nổi mổt cỏn ngưởi", những khao khát rất đời thường, rất trần tục và có thể hơi xù xì nhưng là những thứ rất "con người" mà không phải ai cũng dám thể hiện hay thể hiện một cách mạnh mẽ như LQV.

    Chính ra LQV và XQ lấy nhau là hợp rồi. Thơ Xuân Quỳnh là trong âm có dương. Thơ LQV là trong dương có âm. Hợp lại chắc là đúng quẻ. ;)

    By Blogger Linh, at 1/09/2006 3:16 AM  

  • "Thơ Xuân Quỳnh là trong âm có dương. Thơ LQV là trong dương có âm." => như thế là sao, bác giải thích giúp em với?
    Em thích thơ XQ chỉ vì thấy nh` điều giống như mình nghĩ, giống như mình tin, giống như mình thích. LQV thì mạnh mẽ & tình cảm rất thật.

    By Blogger Lurang, at 10/27/2009 1:47 PM  

Post a Comment

<< Home