Nowhere Land

Saturday, February 26, 2005

Mưa Hồng- Trịnh Công Sơn

Hôm nay trời rất nắng. Giờ đang là giữa trưa, mặt trời chói chang chiếu xuống tuyết trắng chói mắt, bầu trời xanh mướt, vài gợn mây trắng, trời khá ấm (theo tiêu chuẩn mùa đông nơi đây, dưới 0 độ C một chút).
Một người bạn không quen lắm gửi cho một cái link (có thể là gửi cho tất cả những người trong list) có bài hát Mây hồng này và bức thư tình của TCS gửi cho người con gái, nguồn cảm hứng của ông trong bài hát này:
..........
Không hiểu Ánh nay sẽ có giọt nước mắt nào nhỏ lên mộ phần anh. Sẽ có lời nguyện cầu nào cho một lần anh vắng mặt. Ánh sẽ nói gì với anh đã không còn đối diện với Ánh. Những dấu tích anh còn để lại đó, cùng khắp. Anh sẽ bắt đầu ca tụng một bóng nắng mang tên Ánh và tất cả tất cả để cuộc đời còn ca tụng mãi theo anh. Ôi nếu một ngày nào sự sống mình đã tắt thì anh sẽ mang theo luôn những gì đã một lần vong thân trong anh. "Ôi nhân loại còn người trong tôi".

Buổi tối hôm thứ sáu ngồi ở Blao anh đã nhớ đến Ánh rất nhiều và buổi chiều vừa tắt anh ngồi cầm đàn hát một mình ở trước sân nhà. Anh hát lại bản "Mưa Hồng" mà anh đã viết cho những ngày Ánh giận anh ở Huế. Bản nhạc hát lại bỗng thấy buồn hơn.

Buổi sáng này anh nghĩ về Ánh như đang nghĩ về một đám mây bồng bềnh trên đời sống anh. Đám mây của những ngày anh qua những đèo sâu cao nguyên và mơ ước. Đám mây che khuất những phiền muộn, âu lo. Đám mây ở mãi trong những thung lũng hoang vu nghìn đời đó mà bao nhiêu lần đi qua, trở lại, anh vẫn còn nhìn thấy.

Ánh bảo anh viết thật dài cho Ánh nhưng những giòng chữ không thể dài bằng nỗi nhớ được. Nỗi nhớ đã đi qua hết quãng đời dài hơn hai mươi năm. Đi từ Huế lên Dalat về Saigon và âm ỉ như một giòng nước ngầm không quên lãng.

Nhớ Ánh vô cùng nhớ. "


Trần Thu Hà
Giang Trang


Trời ươm nắng cho mây hồng
Mây qua mau em nghiêng sầu
Còn mưa xuống như hôm nào em đến thăm
Mây âm thầm mang gió lên

Người ngồi đó trông mưa nguồn
Ôi yêu thương nghe đã buồn
Ngoài kia lá như vẫn xanh
Ngoài sông vắng nước dâng lên hồn muôn trùng

Nay em đã khóc chiều mưa đỉnh cao
Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu
Em đi về cầu mưa ướt áo
Đường phượng bay mù không lối vào
Hàng cây lá xanh gần với nhau

Người ngồi xuống mây ngang đầu
Mong em qua, bao nhiêu chiều
Vòng tay đã xanh xao nhiều
Ôi tháng năm gót chân mòn trên phiếm du

Người ngồi xuống xin mưa đầy
Trên hai tay cơn đau dài
Người nằm xuống nghe tiếng ru
Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ


--------------------------
Comment: Cái comment của Blogger này như dở hơi ấy. Giờ nó kêu disabled rồi. Làm thế nào để khôi phục nó bây giờ, hic hic.
Tớ post comment vào đây vậy:

Lạ nhỉ, bác Malchick với bác Fansipan lại ghét bài này à. Đây là một trong số những bài hát của TCS mà tớ thích nhất, thích từ nhạc tới lời, một bài hát chứa cả vui cả buồn, cả yêu đương tha thiết, ghen tuông giận hờn và cả hững hờ, nửa gần nửa xa, mà lại rất hoà hợp với nhau. Và đọng lại là một cảm giác muốn yêu cuộc đời với tất cả những vui buồn của nó.
Tớ hình như cũng có version của Khánh Ly nhưng ngại tìm trong đống CD và MP3 của mình, để tý nữa thử tìm và nghe lại xem sao.
Thử nghe thêm Louis Armstrong hát What a wonderful world nhé

Cùng với tiếng kèn của Kenny G
Version

Híc. tớ vẫn chưa post được comment. Chắc vì lúc nãy xoá nhiều comment của chính tớ nữa (vì post trùng, lặp lại do lỗi của Blogger nên nó cho tớ là spam và ban tớ mất rồi, hichic. Tớ cứ định post comments thì nó có dòng này trong mọi post trên blog:
Comments have been disabled on this post

13 Comments:

Post a Comment

<< Home