Nowhere Land

Tuesday, January 25, 2005

Cho người vừa nằm xuống

Bài thơ của một người bạn


Anh ngã xuống trên mặt biển quê mình
Xác thân anh họ lôi về bên kia biên giới
Anh nằm đây quạnh quẽ xứ người
Những cặp mắt lạnh lùng không thân thiết
Ném vào mặt người trai đất Việt
Chúng gọi anh "thằng cướp biển"

Nơi quê ta sóng vẫn vỗ hiền hòa
Vợ trẻ con thơ, những vành khăn trắng mới
Bậc cửa rộng gió lùa đôi mắt đỏ
Những lời khấn nhỏ tan vào hư không

Chúng tôi lặng im, chúng tôi bất lực
Không làm gì vì chẳng thể làm gì
Khiếp nhược như con sâu cái kiến
Quanh quẩn ra vào cành cụt cành ngang
(không biết tôi có xứng làm người Việt Nam)


Họ nào có hận thù anh
Họ làm nhục anh
Nỗi tủi hờn chẳng riêng mình anh biết
Chúng tôi với anh không phải người thân thiết
Sao lòng tôi vẫn có lúc nhói đau

Đất quê mình rồi sẽ khuất bóng tang thương?
Một chút oan như muối tan vào nước

Sông cứ dài đôi bờ xuôi ngược
Linh hồn người siêu thóat phương nao

Nơi xa xôi giữa những tử thi
Có cặp mắt nào chưa nhắm?
Và dòng máu Lạc Hồng
Nghẽn đặc

0 Comments:

Post a Comment

<< Home